Hôm nay , tình cờ thầy cố vấn giáo hạnh lục lại trong tàng thư lưu trử có cuốn nhật ký mà thầy cất giữ bao lâu nay, ngôi chùa Phước Sơn cổ xưa hiện ra nếu không nhờ thầy nói rõ khó ai mà đoán ra ngôi chùa nằm trong cuốn nhật ký này giờ đây là ngôi chùa Phước Sơn bề thế do Đại Đức Thích Thanh Hiển truǹg tu xây dựng .
Càng nhìn tấm hình trên trang giấy đã cũ , trang lòng tôi lại mở ra kỷ niệm xưa ùa về mênh mang thương nhớ , hồi ấy khi tôi còn là một oanh vũ tí hon cùng đòan oanh vũ Nam được anh Minh Nhựt đoàn trưởng đưa chúng tôi đi dã ngoại . Buổi sáng hôm ấy , trong tôi vẫn còn nhớ một buổi sáng tinh khiết làm sao ( vì lần đầu tiên trẻ con được đi chơi trong một đoàn thể mà ) tận hưởng cảm giác lâng lâng trước can̉h vật xa lạ bàn chân dẫm lên cỏ dại , bước đi trên con đường đất quê hương tha hồ đá tung những đụn cát dọc bờ sông rồi cười vang ca hát, tha hồ hít thở không khí trong lành trước không gian bao la rộng mở trong đôi mắt trẻ thơ của tôi , thời gian cứ trôi theo từng bước chân của trẻ thơ tung tăng hớn hở không biết là bao lâu , xa , gần , mặc chúng tôi cứ bước đi hòa miǹh cùng thiên nhiên , Phú hiệp , Phú Thọ ở lại sau lưng len lỏi qua những vườn xoài , vườn mít ... một màu xanh ngút ngàn của cây trái làng quê , điểm dừng chân cuối cùng của đoàn là ngôi chùa Phước Sơn rêu phong trong tôi đầy huyền bí . Chuyến dã ngoại đầu tiên tuổi thơ tôi ngày ấy cho tới bây giờ như một định mệnh đã gắn chặc tôi với Gia Đình Phật Tử Phước Sơn , một tuần không đi sinh hoạt trong lòng tôi ray rức khó chịu làm sao , chỉ có ở nơi ấy lòng mình mới thấy thanh tịnh , chỉ có nơi ấy ánh sáng thanh khiết mới soi rọi vào tận đáy lòng nơi cất dấu một thời đã qua. Xin cảm ơn Thầy , cảm ơn cuộc đời đã cho con một ngày .
Phú Mỹ sang mùa , NHƯ CHƠN .