Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Lam hiền


                        Điều mà tôi không thể nào quên đã gần năm mươi năm rồi còn gì . Cái ngày tôi mặt bộ đoàn phục gia đình phật tử lần đầu tiên , quần thì cụt lại có hai sợi dây đeo , áo thì có may hai cầu vai hai bên , hai túi lại chần thêm miếng vải ở giữa , phía sau chần thêm một đường dài ngay sống lưng , nhìn bộ đồ hơi là lạ khác thường gợi thêm ý tò mò của tôi ngày ấy. Mặc bộ đồ vào chân mang đôi tấc kéo cao hơi ngượng một chút nhưng rồi có tiếng mấy đứa bạn trong xóm gọi nhau ̣̣ơi ới cùng đi sinh hoạt , tôi mạnh dạn bước đi với dáng vẻ tự hào hòa vào cùng đám bạn bè , thế là tôi trở thành một đoàn viên của gia đình phật tử Viêt Nam.
                      Tôi cùng màu Lam lớn dần theo thời gian , biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn làm sao kể xiết , những buổi chiều chủ nhật tuyệt vời bạn bè truyền trao cho nhau những điều hay mình có , cùng nhau hát vang những bài hát mới , những ngày nắng đẹp của trại hè , những đêm không ngủ tay trong tay dưới ańh lửa trại , thỉnh thoảng nhận vài món qùa bất ngờ của những thằng bạn nghịch ngợm , sau những ngày trại có đứa tắt tiếng cả tuần .
                       Màu Lam hiền hòa thầm̀ lặng không gì nổi bật để mà gợi nhớ , đôi lúc cũng như tự bản thân nó không thể chống chế nổi cái thời " cơm aó gạo tiền " có một thời chỉ còn nằm yên trong tiềm thức đôi khi bừng sáng lên rồi cùng lại ngã nghiêng theo làn gió mới . Bạn bè giờ mỗi đứa mỗi nơi , mang màu Lam đi bốn phương tám hướng , mong sao trong mỗi chúng mình vẫn còn giữ mãi màu Lam xưa .

                                                                              Như Chơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét