- Mai ơi đi sinh hoạt .
Không có tiếng trả lời , thằng Khải đưa ngón tay lên miệng suỵt suỵt , nó lẹ như con sóc phóc tót lên cây mận , cây mận trắng nhà Mai lủng lẳng đầy quả căng tràn mọng nước nó bẻ vội mấy chùm nhét vào trong áo thun trước ngực rồi lẹ tuột xuống , thằng Hà thở phào nhẹ nhõm nãy giờ nó căng mắt canh cữa nhà Mai . Cả ba đứa cùng cười rúc rích chạy thẳng ra bờ sông bến đồn .
- Hà , mầy chạy vô nhà con Liễu xin nắm muối .
- Có rồi đây nè thằng Hoàng vừa nói vừa lôi trong cái quần xà lõn một gói muối ớt mà nó đã chuẩn bị sẵn hồi nào .
Gió sông mát rượi dòng sông xanh biếc chúng vừa chạy vừa dùng chân té nước vào nhau , cơ thể của chúng cũng cần những giọt nước mát làm dịu đi cái cơn nóng nực giữa trưa hè , đã tới gốc cây sung nơi mà cả bọn thường ra đây tắm . Thả người nằm ngửa dưới gốc sung thằng Khải lôi ra những chùm mận trắng nuốt
- May quá,ba con Mai đi đàn đám cưới
-chắc nó xuống chùa nhà không có ai
-hổng biết mình không đi sinh hoạt anh Thi có nói gì không ?
Thì ra ba thằng ôn này trốn sinh hoạt đi tắm sông , thằng Hoàng trịnh trọng đặt gói muối ớt được túm trong tờ báo cũ sì cả ba cùng ngồi dưới gốc sung thưởng thức chua ngọt cay mà chúng đã hái trộm được
-Sao ba con Mải làm ở trong ban nhạc mà nó hát dở quá
-Ừ , thua cả giọng con Hằng cồ , lạy bà cố luôn .
- Nè Hà , mầy đi nhớ viết thư dìa thăm tụi tao nghen
Thằng Hà ầm ừ trong miêng có cái gì nghèn nghẹn trong cuống họng, tuần sau nó cùng mẹ và chị của nó phải chuyển vào Kiên Giang nơi ba nó chọn làm đất mới , tự nhiên cả ba đứa cùng im lặng
- Tao đi chắc nhớ tụi bay ,.. nhớ Phú Mỹ nhiều lắm .
Làm sao không nhớ được nơi mình đã sinh ra và lớn lên làm sao quên được dòng sông quê hương của những trưa hè vùng vẫy thỏa thích làm sao quên được vị chua ngọt của cây mận trắng bên bến sông , nó nghe đôi mắt nó cay cay Hà vội đứng lên và nhảy đùng xuống sông thằng Khải và thằng Hoàng cũng lao theo chúng lặn ngụp đùa giỡn thả trôi những mơ ước theo dòng sông .
Vào hạ , NHƯ CHƠN
.
Không có tiếng trả lời , thằng Khải đưa ngón tay lên miệng suỵt suỵt , nó lẹ như con sóc phóc tót lên cây mận , cây mận trắng nhà Mai lủng lẳng đầy quả căng tràn mọng nước nó bẻ vội mấy chùm nhét vào trong áo thun trước ngực rồi lẹ tuột xuống , thằng Hà thở phào nhẹ nhõm nãy giờ nó căng mắt canh cữa nhà Mai . Cả ba đứa cùng cười rúc rích chạy thẳng ra bờ sông bến đồn .
- Hà , mầy chạy vô nhà con Liễu xin nắm muối .
- Có rồi đây nè thằng Hoàng vừa nói vừa lôi trong cái quần xà lõn một gói muối ớt mà nó đã chuẩn bị sẵn hồi nào .
Gió sông mát rượi dòng sông xanh biếc chúng vừa chạy vừa dùng chân té nước vào nhau , cơ thể của chúng cũng cần những giọt nước mát làm dịu đi cái cơn nóng nực giữa trưa hè , đã tới gốc cây sung nơi mà cả bọn thường ra đây tắm . Thả người nằm ngửa dưới gốc sung thằng Khải lôi ra những chùm mận trắng nuốt
- May quá,ba con Mai đi đàn đám cưới
-chắc nó xuống chùa nhà không có ai
-hổng biết mình không đi sinh hoạt anh Thi có nói gì không ?
Thì ra ba thằng ôn này trốn sinh hoạt đi tắm sông , thằng Hoàng trịnh trọng đặt gói muối ớt được túm trong tờ báo cũ sì cả ba cùng ngồi dưới gốc sung thưởng thức chua ngọt cay mà chúng đã hái trộm được
-Sao ba con Mải làm ở trong ban nhạc mà nó hát dở quá
-Ừ , thua cả giọng con Hằng cồ , lạy bà cố luôn .
- Nè Hà , mầy đi nhớ viết thư dìa thăm tụi tao nghen
Thằng Hà ầm ừ trong miêng có cái gì nghèn nghẹn trong cuống họng, tuần sau nó cùng mẹ và chị của nó phải chuyển vào Kiên Giang nơi ba nó chọn làm đất mới , tự nhiên cả ba đứa cùng im lặng
- Tao đi chắc nhớ tụi bay ,.. nhớ Phú Mỹ nhiều lắm .
Làm sao không nhớ được nơi mình đã sinh ra và lớn lên làm sao quên được dòng sông quê hương của những trưa hè vùng vẫy thỏa thích làm sao quên được vị chua ngọt của cây mận trắng bên bến sông , nó nghe đôi mắt nó cay cay Hà vội đứng lên và nhảy đùng xuống sông thằng Khải và thằng Hoàng cũng lao theo chúng lặn ngụp đùa giỡn thả trôi những mơ ước theo dòng sông .
Vào hạ , NHƯ CHƠN
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét