THƠ
Khi tiếng con ve sầu im bặt, bầu trời lúc sáng bừng nắng quái lúc dịu êm là mùa thu đến rồi đó em, chia tay mùa hè lặng lẽ, cơn gió nhẹ mang theo những chiếc lá vàng cuối cùng như còn nuối tiếc cành xưa khẽ nhẹ nhàng lượn vòng bay đi nhè nhẹ trước khi hoà cùng đám lá úa tàn tạo nên những âm thanh sột soạt nghe lạ tai mà sâu lắng.
Lang thang theo giòng sông chân đạp lên những hòn sỏi khô lốc cốc những bước chân như vô hồn cùng đám rong rêu bám chặc vào những hòn đá vô tri rồi nằm phơi mình bên bờ sông vắng trải lòng nghe tiếng thời gian chuyển mình, mùa thu đến không ồn ào vội vã mùa của chia tay và hội ngộ, lặn ngụp giữa giòng sông quê hương thả trôi bềnh bồng những giấc mơ nào xa lơ xa lắc, thân đung đưa theo giòng nước thời gian giống như cành phong lan khô khốc bám vào nhành cây cổ thụ già nua để lại trong lòng những nỗi sầu hoang liêu
Như Chơn ( Một chuyến dã ngoại )