Ta là mây trắng lãng du
Sinh ra làm kiếp phù du đi–về!
Ta đi từ khói sông mê
Từ sương trên lá, từ đê sóng buồn
Ta gom hơi thở vo tròn
Bay
trong nắng ấm chiều hoang ngã màu
Sắc
thời gian, đổ về đâu?
Hồn ta
vỡ nát giọt sầu mưa tuôn…
Đất,
trời hai nửa cô đơn
Ta đem
nối lại xanh dòng mênh mông
Tận
cùng sâu thẳm trống không
Là
rừng vọng tiếng trùng dương vỗ đầy
Lắng
nghe lá rụng hao gầy
Sông
cười, biển hát trắng bầy hải âu
Bao
giờ nước chảy bạc đầu?
Về
nguồn ta bắc nhịp cầu mây trôi…
Vàng
thu trăng sáng đỉnh đồi
Gió ru
thềm mộng cho đời mơ xa
Bơ vơ ta lại gặp ta
Một vòng mây–nước du ca không lời…
Nguyễn Ngọc Thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét