Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Hoa Xuân cúng dường ngày Phật Thành Đạo

  HOA XUÂN CÚNG DƯỜNG
        N G À Y  P H Ậ T  T H À N H  Đ Ạ O
                                 alt
          Sau 49 ngày đêm thiền định dưới cội Bồ Đề gần dòng sông Ni Liên Thiền, với tâm kiên cố bất thối chuyện, rạng sáng ngày Mồng 8 tháng Chạp, khi mùa Xuân đang bắt đầu trở về với đất trời; thái tử Tất Đạt Đa đã chứng đắc quả  vị Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, với 10 danh hiệu Phật cao quý nhất cõi Trời và Người! Từ ngày tháng năm ấy, nhân loại đã nhận được pháp nhũ mầu nhiệm từ ánh sáng của Đạo Vàng, từng bước chuyễn hóa thân tâm nghiệp báo, rời xa cõi vô minh trầm luân đau khổ,  tiến về nơi an lạc vĩnh hằng cho đời nầy và đời sau… Ân lớn biển trời ấy không thể đền đáp nhưng, với tâm thành vâng làm theo lời Phật dạy, sống đời Thiện Lành, cũng đã là lễ vật cúng dường chư Phật.
         Với tấm lòng tri ân ấy, người con Phật đã bày tỏ qua trang thơ nổi niềm sâu khuất, mong là “đóa hoa tâm”  tinh khiết dâng lên Phật nhân ngày Hội trọng đại này. Nhà thơ Hạnh Phương thành tâm chia sẻ trong bài “Đoan Tọa”:
 
               “(…)Hãy dừng lại trang nghiêm Thành Đạo
                 Năm vóc mình sát đất, cung kính Ngài Điều Ngự Pháp Vương
                 Đấng Thiện Thệ, báo thân hóa thân ứng thân tuyên giáo
                 Trỏ ngón tay: Chân lý tự khơi nguồn..,

                  Phật thành đạo cho ta cùng thành đạo
                  Cho trời người uống ngụm nước thanh lương (..)”
           Và trong bài thơ “Quán Niệm Thành Đạo” :
                  “Hào quang rạng tỏa đất trời
                     Pháp thân hiện trú rạng ngời oai nghi
                     Bón loài nhất niệm quy y
                     Bổn sư Từ phụ Mâu ni đạo thành (…)”
           Người thơ Phan thị Hiệp đã nhân ngày vui trọng đại nầy, tưởng nbớ lại một dĩ vãng vàng son mà Đức Từ Phụ đã khổ luyện tu tập, đẻ mang lại nguồn sáng và niềm an vui cho tất cả, muôn đời:
                   “ Người đã ra đi tự bao đời
                      Hai ngàn năm trăm cũ xa xôi
                       Bước chân lặng lẽ âm thầm ấy
                       Dấu tích vàng son mãi cho đời

                 (…)Một tối sao mai bừng chiếu rạng
                        Mặt trời chân lý chói trong tim
                        Ba ngàn thế giới như rung dộng
                        Thầy của Trời Người, khắp thế gian…”
           Nhà thơ Nguyên Thọ cảm nhận “Hương Thành Đạo” từ dáy lòng chân thành kính ngưỡng ân đức của Thé Tôn, trong niềm hân hoan vô bờ:
                      “Kháp khởi mừng
                        Phật thành đạo viên dung
                        Dưới chân Ngài
                        hoa hương bay quyện
                        Lòng nhân thế
                        mười phương xao xuyến
                       Tháng Chập về, tạnh hết bão giông…”
            Vũ Trọng Ca “Tạ Ân Phật” với dòng tâm tình giản dị, nhưng chân thành:
                     “Cảm nổi dau buồn của chúng sanh
                       Phật khai đạo lý sống An Lành
                       Rừng sâu núi thẳm ươm hương sắc
                       Ánh Đạo muôn đời mãi ngát xanh!”
           Người thơ Trung Viện “Mừng Xuân Di Lăc” với một tâm tình rộng mở, hân hoan:
                     “Xuân sang rạo trực nơi nơi
                       Én tung tăng lượn lưng trời nhẹ bay
                       Xuân dâng nhịp sống tràn đầy
                        Rộn ràng lộc biếc hiển bày sắc hoa
                        Xuân vui hạnh phúc muôn nhà
                         Sum vầy đòan tụ, chân hòa thương yêu..(…)” 
             Cùng niềm vui chung đón Xuân – nhớ ơn ngày Phật thành Đạo – người thơ Hiếu Thương cũng đã “khai bút” viết “Thư Xuân Gởi Bạn” – có đoạn:
                      “(…) Với lời ái ngữ lên trang mới
                           Mấy chữ thân thương gởi bạn xa
                           Xuân đến yêu đời, luôn sống tốt
                            Cát tường hạnh phúc mãi trong ta!” 
              Nhà thơ Ngàn Thương với “Xuân Vô Ưu” đã có cảm nhận:
                         “ Xuân Vô ưu trải khắp miền An Lạc
                           Tựa suối nguồn
                            róc rách với tình thương
                            Buôn Mê góp phần vui sống Đạo
                            Từ xa xăm nay bổng dạt dào (..)”
              Với “Nguyên Xuân”, nhà thơ Lê Sa Đà đã trải lòng thấu tỏ từ  một thuở xa xưa, cho đến hiện đời- với gần hết đời người “chiêm nghiêm”, đã bày tỏ:
                      “ (…) Ôi nửa kiếp trầm tư và chiêm nghiệm,
                             Cám ơn đời, ơn Phật, ơn Ma…
                             Ơi cuộc sống linh thiêng đầy mầu nhiệm
                              Hạnh phúc là đây - ngay ở chốn ta bà”
                Trong một lần ghé lại thăm ngôi chùa cũ với vị Sư già yêu kính đã  một thời gần gũi vào ngày Xuân – nhà thơ Nguyễn An Đình đã cảm tác  “Ngủ Ở Chùa”, rất chân tình,  nhiều xúc cảm đặc biệt:
                        “Xuân nay về lại thăm chùa
                           Sư Ông đi vắng, gió lùa tứ tung
                           Một mình giữa núi mông lung
                           Thôi đành vắng lặng, ngủ cùng trăng sao!”
                Với tâm an lành của người con Phật, Xuân về cũng là dịp hồn thơ được nâng cánh để chung vui và sẻ chia tâm tình với đời. Duy Khương đã ghi lại cảm nhận vào một sáng Xuân như thế:
                       “ Hương hoa sắc lá nhiều khi
                          Cho ta thanh thản, bước đi dịu dàng
                          Chuông chùa xa nhẹ ngân vang
                          Cho tâm ta tịnh, vội vàng làm chi?
                          Hương đời vuốt nhẹ lên mi
                          Hương lòng soi bóng Từ bi ngập tràn”
                  Hoàng Trọng Quý trong bài ngũ ngôn tứ tuyệt “Sáng Xuân”, chỉ với 4 câu, đã bày tỏ hết dược sự nhiệm mầu của Phật pháp, và tấm lòng thuàn thiện của mình:
                       “Sáng sớm dạo quanh chùa
                         Chuông từ mờ trong sưong
                         Nổi buồn rơi lác đác
                         Mùa Xuân gọi yêu thương”
              Cảm nhận của Lê Hải khi “Vào Chùa Lễ Phật Đầu Năm”:’
                        “Hòa vào thế giới tâm linh
                          Lòng ta thanh thản
                          răn mình sạch trong
                          Ngoài kia lắm kẻ xan tham
                          Trong nầy, Phật dạy:
                        “Giữ lòng tịnh yên!”.
             Nhuân Tích – Nguyễn Ngọc Chấn “Lên Chùa”:
                        “Lên chùa tu học, sửa mình
                          Điều ác gột rửa, cầu lành đến ta
                   (…) Thoát qua khổi cảnh ta bà
                           Sinh về cõi Phật Di Đà an nhiên
                          Ước mong thỏa ý người hiền  
                           Đi trên bờ giác, đuốc thiêng sáng ngời!”
           Phật tử Nguyên Định với bài thơ “Giọng Thầy” (Thành kính tặng Đại đức Thích Quảng Tuệ) bằng sự tri ân chân thành. nhân mùa Xuân đến:
                      “Giọng Thầy như thể lời ru
                         Dắt con muôn dặm đường tu nên người
                         Thầy từ cõi Phật xa vời
                         Về Khải Đoan tự truyền lời dạy con
                         Bể đời nặng tựa núi non
                         Lầm than bao kiếp, biết còn về đâu?
                         Chúng con tạc dạ, ơn sâu
                         Theo đường Phật tổ - phép mầu hiển linh (…)”
        Nhớ vè Tây Nguyên với lòng tưởng nhớ, và tri ân – nha thơ Kiều Trung Phương  đã chia sẻ trong “Rừng Xuân Gọi”:
                         “Tây nguyên
                            mùa hội cồng chiêng
                            Tôi lên tìm chốn binh yên bản, làng
                             Nét duyên con gái điệu đàng
                            Vít cong cần trúc rượu san sẻ tình
                             Đêm hội lửa sáng lung linh
                             Xua đêm tối
                             ánh bình minh lại về
                             Ơi người em gái Ê đê
                             Xuân rừng gọi
                              một trờ quê
                              thắm tình!”
         Nhà thơ Phạm Văn Phương cùng “Khúc Hát Sang Xuân” rất thơ mộng và yêu đời, yêu người bằng tám lòng rộng mở đón Xuân:
                           “Nổi buồn thì lặn vào trong
                             Niềm vui xin được chia cùng nhân gian
                             Gửi em ánh mắt nồng nàn
                             Gửi đời tiếng hát qua ngàn bể dâu
                             Gửi người thơm thảo đôi câu
                             Trời xanh mây trắng bờ ngâu hoa vàng”
              Huệ Nguyên có ghi nhận về “Cuộc Đa Đoan” với tâm an lành của người Phật tử thuần thiện, rất đáng được chia sẻ, trân trọng:
                             “Nghe trong cùng tận nổi buồn
                                Thấy trong veo một tiếng cười Phật tâm
                                Vô thường là cuộc trăm năm
                                 Háy an nhiên với trăng Rằm ngày Xuân…”
             Người thơ Diệu Đức – Duy Hiền, dang sống xa quê, nhưng luôn hướng về quê nhà thân thương với những tình cảm yêu quý, trong sáng của tâm hồn một người con Phật thuần thành, khi “Tết về, Nhớ Quê”:
                              “(…) Ba lăm năm xa Bình Thành
                                 Biết bao thương cảm, bao tình – nhớ trông
                                 Nhớ từ gió mát trăng trong
                                 Chùa xưa, quê cũ - ấm lòng trẻ thơ
                
                                Nhớ ơi! kể mấy cho vừa?
                                Nhớ hoài – dẫu có phương trời cách xa
                                Cuộc dời chồng chất bôn ba
                                Mượn câu lục bát, quê nhà gởi trao! (…)”
            Nhà thơ Ngàn Thương cảm nhận “Hương” từ mừa Xuân:
                               “Hương thanh bình
                                 quyện khắp non sông
                                 hoa Vô Ưu xóa tan mùi tục lụy
                                 Đát ba dan giờ đây rạng rỡ
                                 Đón Bụt về - ấm mãi
                                 Tình thương!”
            Nhân ngày Xuân người con Phật thường tìm về cảnh chùa để chiêm bái, nguyện cầu; an hưởng phút giây yên tĩnh hiếm hoi, để bắt đầu năm mới – Bùi Văn Thọ cũng “Về Chùa Linh Phong”:
                                “Trời Xuân lác đác hạt mưa bay
                                   Cõng gió trèo non đi suốt ngày
                                   Cố vượt đồi cao, vào cổng chính
                                   Gắng leo dốc dã đến nhà Tây (…)”
              Người thơ Nguyễn Quang Tấn thì “Viếng Chùa Linh Ứng”, với bài thất ngôn bát cú khá hoàn chỉnh:
                                 “ Ngôi chùa Linh Ứng đảo Sơn Trà
                                    Bồ tát uy linh hướng biển xa
                                    Bát ngát thông reo nơi cửa Phật
                                    Mênh mông sống vỗ cõi Ta bà
                                    Quê hương Đà Nẵng ngời tươi sáng
                                  Bãi biển Mỹ Khê đẹp gấm hoa
                                  Thắng cảnh nơi nầy ai khéo tạc?
                                  Chùa thiêng dấu tích khó phai mờ!”
            Ở tận miền An Giang xa xôi, người thơ Phan Thiếu Anh một lần ghé thăm cao nguyên – tiếng chuông chùa ở đây, đã theo anh vào thơ một cách hồn nhiên:
                                 “Tây nguyên ngày nhiều mưa
                                   Hàng thông vi vút hát
                                   Anh nghe trong tiếng nhạc
                                   Đồng vọng tiếng chuông chùa!”
            Nhà thơ Nguyễn Miên Thượng “Trở Về” với mùa Xuân, với bao nổi niềm thương nhớ khôn nguôi:
                                 “Gát tay mơ giấc giao thừa
                                   Góc trời viễn phố gió lùa sợi thương
                                   Xa quê chạnh nổi cố hương
                                   Mẹ già một nắng hai sương mỏi mòn
                                   Tuổi đời thắm lạnh hoàng hôn
                                    Bếp hồng sẽ ấm, ngày con trở về!”
              Để tạm khép lại Trang thơ Xuân của Vườn Hoa Tâm nhân đón mừng ngày Thái Tử Tất Đạt Đa thành Phật đạo và mùa Xuân Mới – chúng tôi xin chia sẻ cùng Qúy bạn đọc những “Nụ Cười Đầu Xuân” của Đoàn Phước Giao:
                                 “Đầu Xuân nở một nụ cười
                                   Nghe hoa lá thở, nghe đời ươm Xuân
                                   Nghe chuông chùa vọng thanh tân
                                   Trở về cố quan nghe lòng thảnh thơi”
             Người giữ Vườn Hoa Tâm Vô Ưu, chân thành gởi đến Quý Đạo Hữu, Thi hữu và Gia đình, lời cầu chúc “Vạn Sự Cát Tường Như Ý & Thân TâmThường An Lạc!”
   alt
 Huệ Thành
MANG VIÊN LONG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét