Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Văn tế: Anh Tư Lương- Nguyễn Đình Lương



                       Anh Tư Lương ơi!
                       Sống chết lẽ vô thường hay sống gửi thác về mà anh ra đi thản nhiên
                  như dòng suối mát!
                       Cõi hư vô, địa ngục, thiên đàng chỉ niệm nam mô đâu dễ đem linh
                  hồn mà ký thác!
                       Sáu mươi chín mùa xuân, cõi đời này đuổi xua- mời mọc, anh đã cố
                  chắc lọc lương tri kiên trì ý sống, từng một tay mở rộng lối đi tìm rủi may
                  thiện ác.
                       Anh Tư Lương ơi!
                       Đỏ đen thân phận, đời đáng giận, phải có chút ngông để được cuồng
                  nộ, sân si, để được khoé cười bằng con mắt.
                       Không ít người từng là học trò anh đã thành danh, đứng trước những
                  lọc lừa, chân giả, nên hư anh chưa một lần cân nhắc.
                       Bạn văn nghệ của anh, hiện diện trong thơ, nhẩn nhơ trong nét cọ, gắn
                  bó trong tiếng đàn. Thế mới thật đàng hoàng nói lớn: hoạ có thơ, thơ có nhạc
                       Hàn tiết lộ vừa sang, nắng đủ vàng để mùa thu hừng sắc chín.
                       Anh Tư Lương ơi! Anh đã vội bỏ chúng tôi đi dễ dàng như dậm chân
                  cái đùng, ném dao cái xạch.
                        Chúng tôi lo giữa đường anh dở quẻ, quên bén mình đang nằm thuyền
                 Bát Nhã mà buông thả linh hồn rong chơi hề cõi ta bà, chưa muốn hề sang
                 bờ cực lạc.
                         Chị Tư vẫn sợ anh say như những ngày cùng anh em vá áo túi cơm
                 xuống biển, lên rừng, về quê nhớ phố, thổi hồn vào cây, đá, cỏ hoa, tìm khổ,
                 giả lười để nếm trải vị đời đắng chát.
                          Các con anh đang tin vào một điều kỳ diệu, cha mình chỉ thực hiện
                  một chuyến đi xa bình thường không có âm dương ngăn cách.
                           Anh Tư Lương ơi!
                           Từ nay chúng tôi dẫu như thơ lạc vần, đàn lạc điệu nhưng những phát
                  thảo của anh, những trang viết của anh không bao giờ nhàu nát.
                            Ôi thôi!
                            Như" Cỏ lấm bụi đường" nghĩa văn chương sương mùa thu nhoè
                   nét ngọc.
                            Dẫu "Muốn quay về núi" tình đắm đuối, khói hư không quyện khoé
                   vàng...chữ sắc không có khi còn nghĩa khác.
                            Anh Tư Lương ơi!
                            Tiễn anh về cõi vĩmh hằng, biết nói bao nhiêu lời cho cạn ý, thôi thì
                    đành lặng lẽ chắp tay. A Di Đà Phật. 
                                          
                                                  Tiết hàn lộ năm Tân Mão- 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét