Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

CÂU CHUYỆN HÀNG TUẦN

NƯỚC MẮT MUỘN MÀNG 


Tựa lưng vào sườn non, bên khe suối róc rách chảy, một căn nhà lá đơn sơ đứng trên mô đất đầy sỏi đá, hàng rào xương rồng bao quanh từ trước ra sau vườn, lưa thưa mấy bụi chiêm chiêm dú dẻ chen lấn mọc bên lối ra vào. Đó là căn nhà của vợ chồng anh Đức, tuy mái lá nghèo nàn đơn sơ nhưng ấm áp nghĩa tình, bên đứa con thơ vừa tròn ba tuổi hai vợ chồng sống rất an lạc, dù quanh năm bận bịu với rẫy sắn nương khoai nhọc nhằn phơi mình trong mưa nắng, anh chị vẫn tươi cười trong niềm hạnh phúc ấy.

Ngờ đâu vào một đêm mưa gió bão bùng, vì bệnh cũ tái phát nên anh Đức đã ra đi vĩnh viễn, bỏ lại bao nhiêu thương nhớ! Chiếc khăn tang phủ trên đầu người cô phụ giờ đây mẹ góa con côi bên mái tranh nghèo cô quạnh. Mỗi chiều về chị bồng con tựa cửa nhìn cánh chim đơn bay về phía núi xa xăm thỉnh thoảng rót xuống tiếng kêu ai oán, chị nghe lòng mình tràn ngập niềm đau khổ như có lửa đang đót cháy tim gan.



Cứ thế, ngày qua ngày sống trong năm tháng dài đau đớn. Nhưng dần dà thời gian cũng sớm hàn gắn vết thương lòng. Đông tàn xuân đến, chị Đức thử bấm đốt tay, mới đó mà đã mười lăm mùa mưa nắng, đứa con bé bỏng ngày nào nay đã thành niên, còn chị cũng theo định luật thời gian ấy, sức khỏe đã cạn kiệt và suy yếu dần. Lâu nay bao nhiêu tình thương chị dồn hết cho Hiếu, đứa con trai duy nhất chị chiều chuộng hết mực, đôi khi Hiếu đòi hỏi vô lý nhưng chị vẫn chấp thuận. Từ đó Hiếu tánh tình mỗi ngày một thay đổi, từ một đứa bé ngoan hiền, hơi tinh nghịch, nay đã trở thành một con người tồi tệ bướng bỉnh, một đứa con hỗn láo suốt ngày vô cớ chửi rủa, cằn nhằn la lối và còn đánh đập mẹ, khiến chị Đức phập phồng lo sợ, vô cùng khổ tâm, còn Hiếu coi mẹ như tôi tớ, mắng chửi không chút xót thương.

Sáng nay như thường lệ, Hiếu đánh bò ra Gò Dài thả chúng gặm cỏ, rồi chạy đến ngồi dưới bóng mát cây đa bên nền miếu bỏ hoang, cây đa mà lũ bạn và nó thả bò xong thường ngày tụ tập về đánh bi đánh đáo. Sao giờ đây bỗng dưng nó cảm thấy buồn vô cớ, không nhập bọn ngồi bó gối một mình, đưa mắt đăm đăm nhìn ra gò. Dưới ánh nắng chói chang của trưa hè oi ả, con “Đen” đứng nhơi cỏ chậm rải, rồi ngẩng đầu dớn dác kêu “Nghé ngọ … nghé ngọ ,,,” Chú bê con nhảy quýnh quáng về phía mẹ … Con Đen âu yếm liếm vào mình con và con bê cũng húc đầu vào bụng mẹ, trông nó rất dễ thương. Hình ảnh ấy, vô tình gợi cho Hiếu những gì mà nó … đờ đẫn như kẻ mất hồn, nó đưa tay áo quẹt lia lịa vào đôi mắt và đứng lên. Vừa lúc ấy có tiếng quạ kêu từ đâu vọng lại, nó giật mình nhìn lên cây đa, kỷ niệm xưa lại hiện về, nó nhớ cũng từ lâu trên chảng ba có một tổ quạ, thường ngày quạ mẹ tha mồi về nuôi con, nó quyết định bắt quạ con nuôi chơi. Leo lên nửa chừng … ông già Bảy thả bò đâu đó chạy đến la to : “Không được. Xuống! Xuống ngay! Ai đời nuôi quạ chơi bao giờ!?” Hiếu tuột xuống khỏi thân cây. Ông Bảy nói tiếp : “Mầy bắt con nó, quạ mẹ nhớ con bỏ !C4�n ià chết, rồi con kó cũng chết! Giống quạ tuy đen đui xấu xí nhưng nó rất tình nghĩa. Ngày ngày quạ mẹ tìm mồi về nuôi con đến khi lũ con khôn lớn đủ long đủ cánh tự tìm mồi ăn, nó cũng không quên tổ cũ. Khi mẹ nó già yếu rụng hết long chẳng bay được nữa, lũ quạ con thay nhau tha mồi về nuôi mẹ. Mầy biết chưa!? Đã là người đừng bao giờ làm điều ác, mà tội ác lớn nhất là tội bất hiếu đó nghe mầy!?”

Ôi những lời nói của ông Bảy lâu nay nó chẳng hề nghĩ đến, bỗng dưng nỗi nhớ tràn về như cơn thác lũ âm vang bên tai những lời oán trách giận dữ, nó nghe cổ họng tắt nghẹn, chân tay run lẩy bẩy, đầu óc cuồng quay. Hiếu ân hận biết bao! Không hiểu tại sao nó có những hành động tệ bạc với mẹ, trong khi mẹ hiền hết mực yêu thương ngày ngày tất tả ngược xuôi, chắt mót từng cộng lúa đọt rau nuôi nó nên người. Càng nghĩ càng ray rức, thật sự nó đã ăn năn tỉnh ngộ. Để chuộc lại lỗi lầm to lớn ấy, nó tự hứa với lòng mình, ngay giờ phút nầy nó sẽ cố gắng nghe lời mẹ để mẹ được vui thấy nó biết sửa chữa tội lỗi và trở nên đứa con hiếu thảo.

Nó quyết định đánh bò về sớm hơn mọi ngày để cầu xin mẹ tha thứ. Vừa đến đầu ngõ, nó vội vã gọi : “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” … im lặng! …Hiếu chạy vào nhà. Hỡi ơi! Mẹ nó gục ngã bên chiếc cối gạo còn nguyên lúa trấu. Mẹ nó đã trở thành người thiên cổ. Ràn rụa nước mắt, Hiếu ôm chầm thân xác mẹ kêu gào thảm thiết trong tình cảnh bi đát cay nghiệt !!!

Nắng chiều đã tắt! …
  
Các bạn muốn nghe nhạc bài MẸ HIỀN YÊU DẤU ( Ngọc Lan ) hãy . bấm vào đây

Phan Thị Ngọc Trâm
Sinh năm 1997
Lớp 9/8 PTCS Nguyễn Du Pleiku
292 Quang Trung Phú Phong, Tây Sơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét