Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

LẠC RỪNG

                                                               Như Chơn

          Đến bên bờ suối, dưới bóng cây sung xù xì trông ngộ nghĩnh, cả đoàn dừng lại để đợi, còn hai người nữa đi tụt lại phía sau.
         - Cây này anh Nhã bảo đem được về nhà là có chục chai.
         - Năm chai thôi cũng cố sức.Thằng Hoàng nói.
         - Hái Duối ăn anh em ơi. Hằng la lên.
          Nhìn lên cây Duối trái chín vàng ươm, mùa này dọc đường rừng các loại trái  chín đầy cây như mời mọc.Trái Cơm nguội đen tuyền, trái Nho rừng tím ngát... tất cả đều mộng nước.Cả đoàn loay hoay dưới gốc duối , có ai đó phát biểu:
          -Trời chiều rồi chúng ta về thôi không đợi nữa.
          - Nếu trời mưa làm sao qua sông được.
          Con sông Đa Mang ăn nước thượng nguồn từ con sông Hầm Hô và con sông Đồng Hươu cho nên chỉ cần một cơn mưa rừng đổ xuống, chẳng mấy chốc nước sông dâng lên ngay.
         Quái lạ, hai đứa này đi sao chậm thế, sắp ngã về chiều rồi, trên đỉnh núi có những đám mây xám. Trời sắp chuyển mưa. Cả đoàn lần lượt đứng lên tiếp tục cuộc hành trình.
          - Anh Toàn đi ra trước đi, Để em với Khải ở đây đợi hai đứa.
           -Anh đợi các em ở dinh Bà nghe.
          Hoàng và Khải ở lại  đón Quỳnh và Nhơn còn cả đoàn cũng vội vã đi ra khỏi bìa rừng
          Dọc đường đi Hằng hái lá Chà là thắt thành một vòng tròn trông rất đẹp, cả nhóm nhao nhao
          - Bày tui thắt với
          - Anh nữa nè...
          Tới dinh Bà, cả đoàn ngồi đợi nhóm của Khải , Hoàng ra.
          -Anh có ý này, gọi Hằng là sư phụ để được Hằng chỉ cho cách thắt cái này hén. Cả nhóm đồng ý . Đang tập trung tinh thần để học cách thắt cái hộp đáng yêu bỗng
          - Anh Toàn ơi. Tụi em tìm hoài mà không thấy Nhơn và Quỳnh đâu hết
          - Thiệt hay giỡn, vừa nói anh vừa nhìn sau lưng Hoàng có bóng dáng ai không.
          - Thiệt mà, đây nè tụi em tìm được chiếc điện thoại của Nhơn. Hoàng giơ ra chiếc điện thoại màu đỏ ,đúng là chiếc điện thoại của Nhơn rồi. Anh chới với, những ý nghĩ tồi tệ thoáng qua đầu anh.
          - Các em ngồi im tại chỗ, khi nào anh quay lại mới được đi.
          - Mau quay lại rừng.Tuấn Anh cũng bật dậy lao theo.
          Với những sải chân bước vội vàng, vừa đi vừa lo lắng, rừng biết bao lối mòn hướng nào cần phải đi đây. Quỳnh ơi Nhơn ơi. Tiếng của Khải của Hoàng đi vào thinh không, không có tiếng trả lời
          - Hoàng và Khải đi hướng này, anh và Tuấn Anh đi hướng này
           Chia làm hai nhóm đi tìm, giữa núi rừng mênh mông trời đã ngã về chiều, trời lại sắp đổ mưa, bầu trời xám xịt như đè vào lòng anh. Cũng có lần anh đã lạc rừng đến bây giờ anh không thể nào quên, rừng cứ ngỡ y như là anh thuộc  như trong lòng bàn tay của mình. Ngày ấy, từ đường mòn quen thuộc anh bước sâu vào cánh rừng khoảng một trăm mét, trời bắt đầu chuyển mưa. Mưa rừng, ai đã từng sống ở rừng mới biết mưa rừng  như thế nào,gió ào ào đến như vui mừng nhảy múa cùng đám lá tan tác bay, nước trên cao như chực sẵn vội vàng trút xuống kẻo không còn cơ hội nào mà trút nữa, bầu trời tối sầm lại, trong rừng trời tối đen như mực xoè bàn tay ra trước mặt cũng không nhìn thấy, anh bình tĩnh tự nhủ phía sau mình một trăm mét có đường mòn anh quay lại vừa bước vừa nhẩm, quá xa rồi mà không có lối mòn, lòng lo âu không gặp được lối mòn là mình lạc rừng cái chắc. Quay lại vị trí cũ để xác định lại hướng đi, trời càng lúc càng tối mưa càng thêm dữ dội cho đúng nghĩa với cơn mưa rừng, dò từng bước chậm, mắt không nhìn được gì, chỉ có tai nghe " cồng kênh... cồng kênh..." chắc rồi, làng Tà On đang ở trước mặt cứ hướng âm thanh cồng kênh mà anh dò từng bước đi đi mãi, chết rồi, anh đang đứng giữa rừng lồ ô cách làng Tà On xa lắm, phía trước là con suối lớn chảy về làng. Giờ đây mới nghe rõ ràng là "òôn ...ênh..òôn ...ênh" tiếng kêu của loài ếch núi mừng mưa chớ không phải tiếng cồng chiêng của làng, anh cứ thế dò theo suối gặp rẫy của đồng bào, bước ra đường mòn về tới nhà thì đã khuya.Còn hai em thiếu nữ các em làm sao đây giữa rừng?
          - Quỳnh ơi Nhơn ơi...Nhơn ơi! Quỳnh ơi...
          - Hù. Em đây nè.
          - Quỷ sứ. Đi đâu vậy.
          - Em đi tìm cái điện thoại.
          - Anh Toàn ơi. Có hai đứa rồi nè
         Bầu trời cũng sáng hẳn ra, mây xám trên đỉnh núi đã bay đi đâu mất. Cả bọn cười vang giữa núi rừng bao la.
                                                                          ( Kỷ niêm ngày đi thác đổ )

         

3 nhận xét:

  1. Vậy mới biết là một hoạt động tập thể cần có kỷ luật, mọi người phải cố sức mình để bám đoàn. Có sự cố gì phải liên lạc nhau gấp để bảo đảm an toàn.
    Đây cũng là một bài học quý cho các em và cả cho các anh nữa đó nghen.

    Trả lờiXóa
  2. Đọc “Lạc rừng” của anh Như Chơn làm mình như trẻ lại hơn 40 tuổi, ngược dòng ký ức tìm lại chính mình !Những khung cảnh ấy như đang hiện ra trước mắt như các em Đoàn sinh bây giờ chen nhau “hái trái cây rừng” quên cả hiểm nguy…Nhớ lại thật dễ thương và tủm tỉm một mình …

    Cảm ơn anh NC về bài viết …để được hồi tưởng…

    Trả lờiXóa
  3. Như Vũ ơi. Ai cũng có một thời để nhớ. Những ký ức đó mình nghĩ biết có đúng hay không, nó là hành trang, là tấm gương để mình nhìn lại mình mà dũng cảm sống cho hết kiếp con người. Cảm ơn Như Vũ đã chia xẻ bài viết của mình.

    Trả lờiXóa