BƠ VƠ
Bơ vơ cả núi lẫn đèo
Bơ
vơ nắng đốt cháy bờ hạ khê
Bơ
vơ sông suối ngủ mê
Con
trăng nằm chết dươí khe cội nguồn
Bơ
vơ trái đất quay cuồng
Sóng
xô cái nước trần truồng bể dâu
Bơ
vơ một thuở mưa ngâu
Mồng
tơi chín rụng giọt sầu hư không
Cha
về với mẹ đêm đông
Là
mang sương khói tình hồng nẩy sinh
Vỡ
òa tiếng khóc tự tình
Bơ
vơ con lạc dòng kênh luân hồi
Một
mai …
Gió cuốn
thuyền trôi
Về
nơi cát bụi…
Con hoài bơ vơ !!!
Nguyễn Ngọc Thơ
BIỂN LONG HẢI
MỘT CHIỀU MƯA
Những giọt nắng
phơi mình nằm trên lá
Sáng long lanh
như rãi ngọc bên đường
Nghe trong gió thơm mùi hương của biển
Đền Dinh Cô ! Sừng
sững giữa trời thương …
Đây Long Hải !
Hạ về ươm nắng mới (1)
Sớm tinh mơ bãi
tắm rợp đông người
Hoa phượng đỏ rực
đường du khánh tới
_Biển trong
xanh bờ cát trắng ven đồi!
Rặng Thùy Dương
! Ai trồng lên bãi nắng?
Ai đang ngồi
nhìn sóng biển xa khơi?
Ai tắm nắng dưới
ghềnh trông xa vắng?
Sao chơi vơi tan
biến giữa mây trời …
Biển hôm nay
khách về như mở hội
Bọn trẻ đùa , vọc
cát giỡn quên trưa
Vốc cả nắng thả
rơi trên sóng vỗ .
Lòng bâng
khuâng chợt nhớ …tuổi thơ xưa (2)
Rồi sấm chớp
mây đen ùm kéo tới
Mưa ào ào bãi tắm
cuộn liêu xiêu
Như lốc xoáy
ghen biển chiều êm ả
Người gọi người
! Nhốn nháo chạy về đâu?...
Long Hải ơi !
Chiều nay thôi tạm biệt
Gió thét gào ,
quét sạch lá trên Dinh
Ngoài bãi tắm vắng
tênh người qua lại
Mưa đầy trời lữ
điếm cũng lặng thinh(!)
(2) Nhớ Biển Quy Nhơn những ngày tuổi nhỏ của tôi!
Kỷ niệm gia đình về tắm biển Long Hải
Bà Rịa , Hạ 2012 Nguyễn Ngọc Thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét