“Một
thời ở Ấn Độ, có ông Vua tên là Hòa Mặc, không biết tôn kính Tam bảo,
chỉ thờ quỷ thần, theo bọn Phạm Chí, giết hại sinh linh mà tế lễ. Một
hôm, Mẫu hoàng bị bệnh nặng, các danh y đều phải bó tay, Vua phải mời
các vị Bà-la-môn đến cúng tế. Các vị này nói rằng:
- Mẫu hoàng mắc bệnh là vì âm dương không điều hòa, trời đất tinh tú đảo
lộn. Vậy phải thiết đàn tế giao, dùng 100 con thú, mỗi loài mỗi con và
dùng một đứa nhỏ, đem giết để tế thần linh, có vậy mới lành bệnh được.
Lệnh Vua truyền ra, toàn dân trong nước đều khiếp sợ, nhà ai có con nít
thì dấu kín trong nhà. Còn các loài thú bị tìm bắt kêu khóc thảm thiết,
chấn động cả đất trời.
Đức Phật thương hại cho vị Quốc vương ngu mê vô trí, bèn cùng với đại
chúng đến chỗ Tế đàn. Vua thấy Phật đường xa liền xuống kiệu cất lọng
đãnh lễ. Phật hỏi:
- Đại dương lập đàn làm gì?
Vua đáp:
- Mẫu hoàng lâm bệnh, phải lập đàn Tế sinh để cầu đảo trời đất quỷ thần.
Đức Phật nói:
- Đại vương hãy nghe kỹ điều này: Muốn được lúa phải cày bừa gieo mạ,
muốn giàu sang phải bố thí, muốn sống lâu phải làm lành, muốn được trí
tuệ phải học hành nghiên cứu. Nghĩa là muốn được quả gì phải trồng nhân
ấy, không thể lẫn lộn. Vả lại đã là người giàu có thì không bao giờ dùng
đồ ăn uống của kẻ nghèo. Các hàng Chư thiên lấy 7 món báu làm cung
điện, áo quần, ăn uống đầy rẩy, đâu có bỏ những món Cam Lồ để đến ăn
những thức ô uế của loài người cúng tế hay sao? Tế tự cầu đảo chỉ làm mê
hoặc chúng sanh, đảo lộn chánh tà: giết sinh mạng cứu sinh mạng làm
người tiến mau đến cõi chết, tức là tự giết mình.
Lúc bấy giờ đức Thế tôn bèn thuyết bài kệ rằng:
“Làm người muốn sống lâu,
Phải làm hạnh đại từ,
Không nên thờ quỷ thần,
Giết trâu ngựa tế tự.”
Đức Phật thuyết bài kệ xong, Vua liền lãnh ngộ được nghĩa đạo, tâm sanh
hoan hỷ. Mẫu hoàng nghe được lời Phật dạy trong lòng nhẹ nhàng, tiêu trừ
được bệnh hoạn, còn các vị Bà-la-môn liền ăn năn, sám hối xin thọ giáo
làm đệ tử.
- Đạo hữu xem: Đau bệnh thì uống thuốc, đau bệnh thì nghe pháp để trừ
tâm bệnh: muốn sống lâu thì phải cứu mạng cho tất cả sinh linh. Đau bệnh
mà cầu đảo là ngu dốt, giết người để cứu mình là tự sát.
Lời Phật dạy rõ ràng như ban ngày, chỉ có loài người là ưa bịt mắt để hiểu lầm mình và hiểu lầm mọi người.
Trích “Những Mẫu Chuyện Đạo” của HT Thích Minh Châu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét