Nhân đọc trên trang MANG VIÊN LONG có bài viết PHẬT TẠI LÒNG TA của tác giả Nguyên Cẩn.GĐPT PHƯỚC SƠN xin phép được đăng lại bài viết này. Xin tác giả NGUYÊN CẨN và thầy Mang Viên Long hoan hỷ bỏ qua cho lỗi chưa xin phép.
Bài Viết : NGUYÊN CẨN
" ...Hãy ví khổ như rác, và hạnh phúc như hoa...chuyển hóa khổ đau
chính là biết cách biến rác trở thành hoa..." ( Nhất Hạnh)
Điều
ấy nghe qua tưởng chừng đơn giản nhưng phải mất hơn 20 năm tôi mới nhận
ra khi nhìn lại những ngày khổ nhọc đã qua như những áng mây đen che
khuất bầu trời trong xanh. May mắn thay, niềm tin nơi Đức Phật chẳng
biết tự bao giờ đã luôn ở trong tôi. Có thể bắt nguồn từ ngày mang thai
tôi mẹ hay đọc Quan Âm Thị Kính, có thể từ những ngày rằm tháng bảy, bà
nội hay dắt tôi vào chùa của Hội Bắc Việt Tương tế, nhìn tranh vẽ trên
tường cảnh Mục Kiền Liên xuống Âm ty tìm mẹ, thấy hình phạt dành cho
những kẻ làm ác trên đời mà trong tâm hồn một cậu bé mới lớn đã hình
thành sự vững tin nơi luật nhân quả, lẽ công bằng của thiên lý.
Ra
trường vào những năm sau ngày đất nước thống nhất, trong thời kỳ bao
cấp, phần lớn mọi người đều cơ cực, tôi ra Nha Trang nhận nhiệm sở làm
anh thầy giáo với đồng lương còm cõi, sống một mình còn không đủ, nói gì
đến giúp đỡ gia đình. Một hôm nhận điện báo tin cha hấp hối, tôi quyết
định trở về Sài Gòn ngay trong đêm ấy. “Họa vô đơn chí” như người ta
nói, trong lúc vội vã ra ga, tôi đã bị một kẻ phóng xe bạt mạng đâm vào.
May mà tránh kịp nhưng vẫn bị trật khớp chân, rồi phải sắp hàng cả
buổi chiều đến nửa đêm mới mua được vé, trong lúc chen chúc xô lấn, có
kẻ nào đã lấy mất chiếc ví; trong đó là số tiền tạm ứng cho cả tháng
lương sắp tới của tôi. Cay đắng tột cùng. Trên chuyến tàu đêm ấy, tôi đã
cầu nguyện Đức Quán Thế Âm cho mọi chuyện bình an, gia đình qua cơn
tai biến.